
Xuân Về, Mây Giăng Nước Lặng
Xuyên không bảy năm, ta vẫn luôn là một nhân vật qua đường.
Cho đến khi nước mất nhà tan.
Tại bãi tha ma, ta đã nhặt được gã phản diện tàn phế đang tranh giành thức ăn với chó.
Giữa thời loạn lạc, vì một miếng ăn, ta có thể học tiếng chó sủa, có thể chui qua háng người khác.
Hắn mắng ta là đồ nhu nhược, không có lòng tự trọng.
Ta chỉ thở dài, cẩn thận bẻ miếng bánh nướng trong lòng thành những mẩu nhỏ, rồi từ từ đút vào miệng hắn.
“Những thứ ngài nói là dành cho người sống. Đại nhân, nếu ngài chết đi, sẽ không còn ai lên tiếng thay ngài nữa đâu.”
Tác giả:
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường
Trạng thái: Hoàn thành
Lượt xem: 47
📖 Bắt đầu đọc